Nguyễn Thị Hải Lý – K57A Sư phạm Ngữ Văn

 

Tôi gọi đó bằng hai chữ “gia đình”

Khi nói về Đại học Vinh yêu dấu

Ngôi trường mà ngày ấy tôi từng nung nấu…

Ước mơ đặt chân vào từ rất là lâu.

 

Tôi từng học bài suốt cả đêm thâu

Mặc những cơn mưa ngâu rít vào tai buốt giá.

Thương mẹ cha tảo tần vất vả.

Tôi lại học bài bằng cả trái tim.

 

Ngày đợi chờ bưu điện báo tin

Tôi căng thẳng tưởng chừng như nín thở.

Tôi sợ giấc mơ xưa bỗng nhiên vụn vỡ.

Sợ phải ngậm ngùi gạt hết những mộng mơ.

Ảnh: Nhà Điều hành - Trường Đại học Vinh

May mắn rằng cuộc đời vẫn nên thơ.

Tôi vỡ òa khi phong thư được mở.

Ôi! Giấc mơ tưởng chừng như giang dở...

Nay lại tốt tươi màu mỡ đến lạ thường.

 

Cuộc đời tôi khi ấy rực màu hường.

Tôi đến trường với cả niềm vui sướng.

Tưởng như đá sỏi khô cằn chợt đầy thổ nhưỡng.

Bụi hoa tàn bất chợt ngào ngạt hương.

 

Đại Học Vinh- ba chữ thân thương.

Qua năm tháng vẫn kiên cường đứng vững.

Vẫn luôn hiên ngang khẳng định chỗ đứng.

Xứng tầm tên gọi trường trọng điểm quốc gia.

 

Đối với tôi nơi ấy chính là nhà.

Gắn bó với tôi như là cha, là mẹ.

Nơi có bè bạn và thầy cô yêu dấu...

Nơi yêu thương kết chặt lâu bền lâu.

 

Cô thầy dạy tôi những kiến thức chuyên sâu.

Dạy tôi tránh những điều tanh xấu

Truyền cho tôi sức mạnh để phấn đấu.

Trở thành một giáo viên gương mẫu sau này.

Ảnh: Ban lãnh đạo Viện Sư phạm xã hội

 

Cơ sở vật chất hiện đại ngày từng ngày.

Trường vinh hôm nay khoác lên màu áo mới.

Bắt tay cả với bạn bè thế giới.

Sinh viên Lào, Thái.. có mặt khắp mọi nơi.

Ảnh: Cán bộ giảng viên của Viện SPXH

Ơn cô thầy rộng lớn tựa biên khơi.

Tôi dặn lòng sẽ đời đời ghi nhớ.

Những kỉ niệm hằn in bên sách vở.

Ghim mãi vào tim biết đến bao giờ.